Đã bao giờ bạn cảm thấy mình luôn sống quá vội vàng mà không thể tận hưởng cuộc sống. Không chỉ có bạn, Tiến sĩ Susan Biali Haas – một bác sĩ tâm thần cũng ở trong tình trạng như vậy. Hãy lắng nghe câu chuyện của cô ấy để có cái nhìn khách quan hơn về cuộc sống của mình, sống chậm lại và cảm nhận nhiều hơn.
“Tôi từng nghĩ rằng tôi có một cuộc sống khá cân bằng ở hiện tại. Nhưng không phải, hóa ra tôi đã nhầm.
Trong vài tuần qua, tôi đã thử tận hưởng cuộc sống và tạm gác lại công việc của mình. Tôi đã nghỉ làm công việc bán thời gian tại phòng khám y tế của mình để thực hiện một dự án sách mới, đồng thời tạm hoãn những chuyến công tác và những buổi diễn thuyết. Tôi tất nhiên vẫn tiếp tục những công việc cơ bản như hướng dẫn một vài nghĩa vụ cơ bản khác, nhưng trong một ngày, tôi có nhiều thời gian rảnh hơn so với trước đây.
Ban đầu, tôi đã bị choáng váng vì trải nghiệm chậm lại bởi nó giống như khi chúng ta thức dậy mà không biết rằng mình đã ngủ. Tuy vậy, cuộc sống của tôi trước đó không hề điên rồ, đó là lý do tại sao khám phá của tôi gây bất ngờ đến vậy.
Điều tôi nhận ra khi sống chậm lại là tôi đã luôn bị cuốn theo thói quen và luôn vội vã như thế nào. Tôi đã di chuyển khắp nơi trong thế giới của tôi, từ thứ này sang thứ khác với áp lực và sự tách rời bị thúc đẩy trong nhiều năm.
Nhưng bây giờ thì khác. Các buổi tối, ngày chủ nhật và hầu hết các ngày thứ Bảy là khoảng thời gian tôi nói không với công việc. Tôi tập thể dục thường xuyên và dắt chó đi dạo mỗi ngày. Tôi đã có thời gian cho bạn bè và gia đình. Một trong những điều tôi làm được trong thời gian sống chậm lại này là tôi có cơ hội để chuẩn bị bữa tối lành mạnh (thực phẩm toàn phần, có nguồn gốc từ thực vật) cho gia đình mỗi tối thay vì những thức ăn nhanh do quá bận rộn. Đó là thói quen đã bị tôi quên lãng sau khi kết hôn vì tôi và chồng đều trở nên quá bận.
Tối qua, tôi vừa nghe một playlist của ca sĩ kiêm nhạc sĩ những năm 90 mà tôi tìm thấy trên iTunes, vừa chuẩn bị bữa tối. Và tôi phát hiện ra rằng tôi thích nghe các loại nhạc khác nhau trong khi nấu ăn. Mặc dù chúng khiến tôi mất thời gian để thái rau, nấu nướng do tôi muốn nghe cẩn thận lời bài hát. Nhưng những kỷ niệm tốt đẹp tràn về, những suy nghĩ êm dịu và những tưởng tượng về tương lai khiến tôi cảm thấy thật đẹp.
Vào lúc đó, tôi sâu sắc nhận ra rằng tôi đã không thực sự “sống” trong một thời gian dài. Tôi đã vội vã khi chuẩn bị bữa ăn cũng như tôi vội vã trong phần lớn cuộc sống. Bởi vì thói quen sống vội vàng của tôi tiếp diễn đều đặn nên tôi đã không nhìn thấy hoặc thậm chí cảm thấy nó. Tôi đã quá quen với cảm giác này và để nó cuốn mình đi. Tôi vẫn thích nấu ăn, nhưng theo một cách hời hợt và bị áp lực. Tôi luôn nghĩ tới công việc tiếp theo mà tôi phải làm. làm sao để hoàn thành chúng, có thể kết hợp chúng với việc khác để làm cho nhanh không. Tôi cũng không hiện diễn trong những sự kiện quan trọng (mặc dù tôi nghĩ là tôi đã có mặt). Và tôi đã không thực sự kết nối.
Tôi cũng phát hiện ra một điều khác khiến tôi bị sốc: chữ viết tay của tôi thật tệ. Các bác sĩ nổi tiếng về chữ viết tay xấu, và tôi cũng là một bác sĩ, vì vậy tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về điều đó. Những giờ học, những năm luôn luôn đi học, đi nghiên cứu và thực hiện công việc đã cuốn theo việc ghi chép nhanh nhanh chóng chóng. Bằng cách nào đó, điều này đã phá hỏng khả năng kiểm soát vận động của tôi và bây giờ tôi không thể viết được những chữ cái đẹp đẽ. Khi ngồi trên ghế nhà trường, tôi có cảm giác rằng bất kể viết nhanh đến mức nào, mình cũng sẽ bỏ lỡ điều gì đó. Tôi buộc phải hình thành thói quen viết với tốc độ ánh sáng (trong khi vẫn luôn cảm thấy bị tụt hậu). Tương tự như khi tôi đi làm, trước khi bệnh án điện tử ra đời, tôi đã cố gắng viết nhanh như tốc độ nói của thân chủ. Tôi viết như thể ngòi bút của tôi đang bốc cháy và điều này đã trở thành cách tôi viết.
Tuần này, tôi đang luyện viết tay một nghiên cứu. Tôi phát hiện ra rằng không phải tay tôi hay các cơ của tôi khiến tôi viết xấu. Vấn đề ở đây là thái độ của tôi đối với thời gian và đối với việc viết lách. Thật ra, chúng ta không thể nào viết hết mọi thứ chúng ta muốn. Trong khi ghi chép nghiên cứu, lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi buộc mình phải viết chậm lại và tôi phát hiện ra rằng tôi thực sự có thể viết đẹp hơn. Tôi nhận ra rằng lý do tại sao nhiều người tôi biết viết rất đẹp, rất dễ đọc bởi họ không cảm thấy vội vàng khi viết. Bằng cách nào đó, họ biết rằng họ có thời gian để hình thành các chữ cái một cách chính xác. Đọc sách vào buổi tối cũng giúp tôi kết nối lại với môi trường xung quanh mình. Thay vì cứ lướt web trong vô thức mỗi khi cảm thấy buồn chán, tôi ngồi yên và trò chuyện cùng mọi người.
Gần đây tôi đọc được rằng nhiều người trong chúng ta trải qua cuộc sống theo cách giao dịch, với trọng tâm là hiệu quả nhiều hơn là tình yêu. Ví dụ như cha mẹ làm mọi thứ họ có thể cho con (đăng ký cho chúng tham gia các hoạt động ngoại khóa, đưa chúng đi khắp nơi, nấu cho chúng những bữa ăn lành mạnh, giúp chúng làm bài tập về nhà, v.v.) mà không thực sự có mặt. Hãy thử hỏi bản thân, có khoảnh khắc nào trong ngày mà bạn nghĩ rằng bạn đang hiện diện nhưng nếu bạn thành thật với chính mình. thì bạn thực sự không hề? Đó là một điều thực sự tinh tế. Bạn ở đó, nhưng không thực sự ở đó. Giống như tôi, bạn thậm chí có thể không nhận ra điều đó.
Ai cũng cảm thấy dễ dàng hơn khi cuộc sống của chúng ta tập trung vào việc hoàn thành công việc và tách rời khỏi những người thân yêu nhất. Đôi khi những người ta yêu quý cuối cùng lại bị đối xử không công bằng. Chúng ta liên tục làm mọi thứ cho họ vì nghĩ rằng điều đó là tốt nhất nhưng chúng ta chưa bao giờ hiểu họ. Nhưng hãy cân nhắc, có khi nào ta nên đánh đổi một phần hiệu quả và đánh đổi sự vội vàng để có được sự hiện diện và tình yêu đích thực?
Cuộc sống của bạn có phải chỉ là một chuỗi hành động hoặc nhiệm vụ cần thực hiện mà không thực sự tồn tại hoặc thực sự kết nối với những người có liên quan? Với tất cả những sự vội vàng, những thông báo trên mạng xã hội, tin nhắn trên điện thoại di động, những công việc, mục tiêu, nguyện vọng, v.v, bạn có thể bị cuốn theo nhịp đập không ngừng của cuộc sống hiện đại đến mức trong hầu hết thời gian, bạn thực sự đang hoàn toàn bỏ lỡ cuộc sống. Bạn không thực sự trải nghiệm nó, mặc dù bề ngoài nó có vẻ giống như bạn.
Vậy thì bạn có thể làm gì để kết nối lại với trái tim và cuộc đời mình? Đâu là những điểm chạm, những chìa khóa trong cuộc sống hằng ngày để giúp bạn sống chậm lại?
Đầu tiên, hãy bắt đầu từ việc đơn giản nhất là đừng cầm theo chiếc điện thoại thông minh của bạn mọi lúc mọi nơi, đặc biệt là khi bạn đang trò chuyện cùng mọi người. Hãy kéo bản thân ra khỏi thói quen kết nối hời hợt với thời điểm bạn đang trải qua. Hãy xem liệu bạn có thể thực sự sống với nó hay không và xem liệu bạn có thể thực sự kết nối với những gì đang diễn ra hay không, cho dù đó là nhiệm vụ của bạn, những người bạn đồng hành, suy nghĩ và cảm xúc của bạn hay môi trường xung quanh. Bạn có thể ngạc nhiên bởi những gì bạn tìm thấy.
Khi bạn kết nối lại với những điều cốt lõi thực sự của cuộc sống thay vì dành tất cả thời gian của bạn để chạy vòng vòng và nghĩ về những việc cần làm hay những điều phiền nhiễu, bạn sẽ cảm nhận được những nhịp điệu rất đẹp của cuộc sống, cảm nhận được tình yêu thương và những khoảnh khắc vô giá mà đôi khi bạn chỉ có một lần trong đời.”
Và, đó chính là cách sống mà bạn nên hướng tới, sống chậm để cảm nhận nhiều hơn.